Xướng Họa: CÓ - KHÔNG



Trông ngóng 


     (Xướng: Trung Núi Dinh)


 Người có buồn không có giận không?

Có còn thương ghét ở trong lòng

  Có còn trông ngóng về Cố Quận

    Có thuyền vượt bến để qua sông?



Tâm không

(Họa:Trông ngóng)



Viên Minh



Không buồn, không giận bởi tâm không

Không ghét, không thương mở rộng lòng

Không trông, không ngóng, không Cố Quận

Không thuyền, không bến có chi sông?



Nguyên không

(Họa:Trông ngóng)



Trung Thiên



Có buồn, có giận cũng hoàn không

Thương ghét chi cho bận cõi lòng

Quê hương ngay đó, tìm Cố Quận?

Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng sông.



Có không

(Họa:Trông ngóng)



Như Tuệ



Buồn thương giận ghét có rồi không

Chỉ biết bên trong một tấm lòng

Rỗng lặng sáng trong là Cố Quận

Không thuyền, không bến, cũng không sông. 


Hoàn không
(Họa: Trông ngóng)



Liễu Ngộ



  Buồn giận làm chi một chữ không

Thương ghét làm chi cho nặng lòng

Trông ngóng làm chi đâu Cố Quận

Thuyền bến làm chi chẳng có sông.


Có như không
(Họa: trông ngóng)



 Như Hải



Vẫn thuyền, vẫn bến, vẫn dòng sông

Thấy biết sáng trong, chẳng bận lòng

Ngay đây ta sống, không hoài Quận

Thương, ghét, giận, buồn - Có như không.





( Chưa biết là ai)



Vẫn thuyền vẫn bến vẫn dòng sông

Vẫn khách sang sông chẳng bận lòng

Cố quận không trông đà đến được

Bôn ba lặn ngụp cũng hoàn không.





 (Chưa biết là ai)



Vẫn thuyền vẫn bến vẫn dòng sông

Chẳng ngóng chẳng trông chẳng bận lòng

Chẳng chờ chẳng mong chi cố quận

Hai bờ sinh tử cứ thong dong.





Như Hải

Không thuyền, không bến, cũng không sông.

Không còn cố Quận, không ngóng trông

Không thương, không ghét, không oán giận

Rỗng lặng tâm, Tâm cũng nguyên không!

Diệu Huệ


Pháp đến rồi đi chẳng ngóng trông
Cứ mãi sáng trong cả tấm lòng
Dù chẳng trông mong về cố quận
Thả lòng ngay đó thấy tâm không.


Diệu Minh


Cố Quận ngóng trông chỉ bận lòng
Sông kia, thuyền, bến có rồi không
Buồn, giận, ghét, thương mà chi nhỉ?
Vô ngã vị tha mới thuận dòng.



(Chưa biết là ai)

Có buồn, có giận bởi có Tâm
Có ghét, có thương mới mở lòng
Có ngóng, có trông, ôi Cố Quận
Có thuyền, có bến, có luôn sông!
Không có, có không, không có được
Có không, không có, có như không!


P/S: Khổ thơ cuối cùng được Thầy Viên Minh trả lời như sau:

Thơ thông chẳng biết sự hà phương?

Luận "có" bàn "không" lý tỏ tường

Tưởng thấy nơi đây là Cố Quận

Nào ngờ ngay đó vẫn Tha Hương!