|
Thầy không phải là người thầy giáo đầu tiên trong cuộc đời đi học, dạy tôi biết chữ hay làm toán, nhưng lại là người Thầy đầu tiên chỉ cho tôi thấy ra ‘Tôi là ai’, và cũng là người cho tôi biết‘Tôi chẳng là ai cả’. Người đã giúp tôi trực nhận ra con người tôi từ bao thủa, để tôi biết yêu thương mọi người và cuộc sống này nhiều hơn.
Nhờ Thầy, tôi được trở lại là mình thực sự, một người bình thường (không bất thường, cũng chẳng khác thường hay phi thường). Tôi sung sướng được làm một - người - bình - thường như bao người khác.
Tôi cảm thấy yên bình khi mỗi sớm mai thức dậy, vươn vai mỉm cười. Nhìn vào những cọng tóc mai đang dần bạc mà tôi cảm thấy bình thản chẳng hề sợ hãi tuổi già như trước đây, hay phải suy tư cho công việc trong ngày. Mọi việc với tôi bình yên như vẫn vậy. Thầy đã dạy cho tôi thấy ra sự vô thường của cuộc sống.
Thầy đưa tôi về lại tuổi thơ của một cô bé. Cô bé ấy vẫn sống trong tôi, thơ ngây trong sáng, thanh khiết, chân thành. Trở lại để mà thấy ra tôi hình như, chẳng thay đổi gì sau bao năm tháng. Thầy đánh thức sự trong sáng trong tôi để tôi thấy mình thật là một con người ‘trong lành’, một phần của cuộc sống tốt đẹp.
Cũng lại là Thầy, người đã chỉ ra cho tôi thấy cả một túi ‘kiến thức’ nặng nề mà tôi đa mang, cái kho tàng sách vở mà đã từ lâu tôi cứ cố gắng thu lượm để làm đầy thêm gánh nặng cho mình. Chính Thầy đã làm tan biến những kiêu ngạo của ‘hiểu biết’ chữ nghĩa, của sự vay mượn, của sự tham đắm và si mê vào ‘tri thức’ của tôi.
Những gì mà tôi nghĩ là ‘của tôi’ ấy, đã được Thầy chỉ ra rằng ‘chẳng có cái gì là của tôi’cả. Bản ngã trong tôi bị loại bỏ không thương tiếc. Tôi như rơi xuống vực sâu, để rồi được nâng lên lại mặt đất bình an.
Thầy là người đưa tôi ra khỏi bến bờ mê đắm Thiền định. Vì cũng đã bao lâu nay tôi tìm vào Thiền như là phương pháp cứu cánh, ‘quên’ đi cuộc sống thật. Bám víu cái ‘ảo’ để mà tự lừa phỉnh mình đã ‘tới’, đã ‘đạt’ một điều gì đó hoang tưởng. Thầy đánh tan hình thức chấp vào ngồi Thiền cổ điển. Qua Thầy, có gì không phải là Thiền trong đi, đứng, nằm, ngồi, trong mọi công việc hằng ngày của tôi?
Cũng lại là Thầy đã đánh tan suy nghĩ cũ kỹ và chật ních những cảm tính của tôi. Thầy không chấp chay mặn, nên khiến cho người đang ăn chay trường như tôi hụt hẫng vì sự bám víu lâu nay vào sự chay tịnh hình tướng bị Thầy làm cho ra ‘thật tướng’, để mà biết chay mặn chẳng còn quan trọng với cái tâm trong sáng không hề phân biệt.
Thầy cho tôi thấy ra ‘núi lại là núi, sông lại là sông’, để cho tôi thấy cuộc sống vốn ‘như nó là’ không thêm không bớt. Một cuộc sống Bình Thường. Từ Bình Thường ấy tôi phải viết hoa một cách trân trọng: Bình thường, bình an, và bình lặng.
Tôi chẳng thể nói gì hơn về Thầy, người Thầy đầu tiên đã cho tôi trở lại với thực tại, đầy ắp những yêu thương. Người Thầy đầu tiên của tôi ấy, rất giản dị, chính là Thầy.
|
[ Ðầu trang ]