THƠ LIỄU NGỘ




Dâng Thầy 
Con tỉnh lặng lắng nghe từng hơi thở
Thấy an vui giữa phố chợ thị thành
Con hiện hữu như bao loài cỏ dại
Góp cho đời thêm một chút màu xanh.

Vô Thường 
Hạt sương đọng trên lá
Thoáng chốc bỗng thành mây
Đời người ắt cũng vậy
Vô Thường đến ai hay!

Hoa Vẫn Nở 
Về đây trẩy hội Huyền Không
Gặp Thầy gặp bạn vui chung chén trà
Mai đây dẫu có đi xa
Huyền Không vẫn nở Đóa Hoa Lạc Thường
Hoa vẫn nở, Lạc vẫn thường
Giòng tâm tỉnh thức chỉ đường cho con.

Ân Tình
 
Nợ nhau một chút ân tình
Ngàn năm còn đó bóng hình yêu thương
Gặp nhau giữa cõi mộng trường
Hề chi hạt bụi còn vương vấn hoài.
Tiễn Anh 
Rừng chiều gió nhẹ thoảng qua
Lòng anh cũng nhẹ như tà áo sương
Ngày xưa áo trắng sân trường
Hôm nay áo trắng lên đường tiễn anh.

Vô Minh
Đường mây che khuất bóng trăng
Vô minh che lấp tuệ năng hỡi người
Bước ra đối diện cuộc đời
Lui về đối mặt con người trong ta.

Buông
Buông ra nửa hạt châu toàn
Nhẹ đi một gánh lo toan đời thường
Ngựa buồn muôn dặm còn vương
Vó câu dừng lại buông cương thấy bờ.

Không
Tặng Bác sĩ Nam

Anh đón nhận đau thương bằng an lạc
Sống vô ưu, vô ngã lẫn vô cầu
Bởi anh hiểu lẽ vô thường bất toại
Trái tim Không anh rộng mở vô cùng.


Lung linh trong nắng mai
Thầy đứng ở hiên ngoài
Màu y vàng rực rỡ
Giật mình ta đang mơ

Giật mình ngỡ đang mơ
Thầy hiên ngoài đợi nắng
Nên ứng khẩu thành thơ
Lòng nhẹ nhàng rỗng lặng.

Động 
Thả chút hồn thơ vào cõi không
Một hạt sương khuya cũng ướt lòng
Bước thêm một bước tâm còn động
Đứng ở bên này tỉnh lặng trông.
Tu

Ta tu tập thuận theo từng hơi thở
Thở hơi dài hơi ngắn nhớ đừng quên
Để tự nhiên đừng ngăn cản muộn phiền
Rồi nhìn ngắm thấy bao điều mới lạ.

Khi trong ta chẳng còn gì nữa cả
Tĩnh lặng rồi có vất vả gì đâu
Hãy lắng nghe ta sẽ thấy nhiệm mầu
Có chánh niệm an vui niềm tỉnh giác.

HọcĐi đâu để học cho xa
Học ngay tại chỗ gọi là nhà tôi
Nhà tôi nó ở trong tôi
Lại không chịu học cho rồi hãy đi.
Lăng xăng hướng ngoại làm gì
Học trong chưa được ra chi ở ngoài
Vội ra chỉ có thiệt thòi
Xây nhà không móng chỉ hoài công thôi
Khi nào trong học được rồi
Cây xanh bén rễ nảy chồi đơm hoa
.
Thầy đi
              (Bửu Long, 24/11/2011)
   
Hôm nay Thầy đi xa
Gieo pháp khắp mọi nhà
Ai hữu duyên sẽ gặp
Thầy chỉ Pháp đang là

Hạc vàng qua biển lớn
Bay về hướng Úc châu
Khai sáng Đạo nhiệm mầu
Pháp thâm sâu vi diệu

 Hạt nước
   
Con xin làm hạt nước
Tĩnh lặng ở bờ ao
Đón nguồn Vi Diệu Pháp
Lấp lánh ánh trăng sao.
  
(Cảm tác từ bài thơ Cánh hạc của Thầy Viên Minh:
  
Ta xin làm cánh hạc
Bay vút tận trời cao
Chở nguồn Vi Diệu Pháp
Về thắp sáng trăng sao.)
   
Xin thầy
  
Thầy ơi con muốn được làm thơ
Chữ nghĩa kiến văn lại y tờ
Từ ngôn cú pháp càng không biết
Ngơ ngẩn ra vào cũng làm thơ.
  
  
Bỏ quên

Chiều vàng nhạt nắng bờ lau 
Bỏ quên Kinh sử qua cầu dạo chơi
Thu về lá chẳng buồn rơi
Tìm trong phương trượng chút đời bỏ quên

Cảm tác 

Ơn ai ta được làm người 
Sống giữa cuộc đời có ánh triều dương
Vui lên đi hết đoạn đường
Trong cõi vô thường ta vẫn còn nhau
Hôm nay cho đến ngàn sau
Xin chút nhiệm mầu thắp sáng hư không
Hoàng hôn giữ lại ánh hồng
An nhiên tĩnh lặng tâm đồng mãn khai.

Nhớ Huyền Không Lăng Cô

Đi về đâu trời chiều vừa tắt nắng
Không gian buồn mây trắng vỗ đầu tay
Hoàng hạc bay rong ruổi suốt đêm ngày
Tìm phương hướng đường mây nương theo gió

Ta bước đi thoảng mùi hương cây cỏ
Đêm đã về trăng chưa tỏ lối xưa
Gió làm sao cho mây thấy là vừa
Mây dệt mộng gió ơi đừng về nhé

Ta vẫn bước những bước đi rất khẽ
Lũ côn trùng nhè nhẹ gọi tên nhau
Vì biết ta đang đợi chú ve sầu
Cho mùa hạ thấm sâu màu phượng vĩ

Rồi ngày mai ai sẽ làm kẻ sĩ
Viết cho đời trang bỉ cực thái lai...

Ô hay! Ta đã đứng ở hiên ngoài
Nhìn nắng sớm, mây bay và biển cả 
Và ta thấy cuộc đời này rất lạ
Ở đây rồi, tất cả trở về không!
Nhớ Ba

Nhớ Ba mỗi độ xuân về
Thuyền Ba rời bến đến bờ bên kia
Ba luôn nhắc nhở sẻ chia
Tình đời ý đạo, đừng lìa thân tâm
Ba đi vào một đêm xuân
Chúng con nhớ mãi thâm ân nghĩa tình
Ba đi chỉ có một mình
Chúng con xin đọc lời kinh tiễn người
Ba đi Ba vẫn mỉm cười
Vì nơi Ba đến ít người được lên
Lời Ba dạy, nhớ đừng quên
Tu thân, khẩu, ý chớ nên xem thường
Ba đi chỉ một con đường
Các con phải thấy Vô Thường để tu
Các con cố gắng công phu
Gieo duyên thiện nghiệp cho dù khó khăn
Các con nhớ lấy điều răn
Mà Ba để lại dẫu rằng chẳng bao
Tùy duyên thuận pháp lối vào
Chân như tỏa sáng kiếp nào cũng tu.
                                                     (Tết Nhâm Thìn 2012)
 Tưởng nhớ Mẹ
(San Jose Father's day jun 17/2012)  

Ngày lễ Cha cũng là ngày Mẹ mất
Đóa hoa trắng từ đây cài lên ngực
Mẹ mất rồi, con thực sự mồ côi
Mẹ đi vào vùng miên viễn xa xôi
Chuông điện thoại ba lần con tỉnh giấc
Nhắn hung tin Mẹ mất ngày lễ Cha
Ôi đớn đau, đứa con sống xa nhà
Không thấy Mẹ, ôm Mẹ lần sau cuối!
Mặc dầu Mẹ đã là người lớn tuổi
Nhưng Mẹ đi không phải bệnh hay già
Đột ngột quá, Mẹ đi không từ biệt
Ôi cuộc đời, sao oan nghiệt biết bao!
Nhớ đến Mẹ, lòng dâng trào cay đắng
Kể từ đây, đâu còn lời la mắng
Đứa con hư, lòng Mẹ nặng hơn con!
Mẹ từng dạy, sống vuông tròn tình nghĩa
Sống yêu thương đừng mai mỉa lẫn nhau
Để ngày sau ai có bước qua cầu
Buông bỏ hết những nỗi đau nhân thế.
Mẹ đi đây, các con đừng rơi lệ
Định luật vô thường, đâu bỏ sót ai!
Ngày lễ Cha, con sẽ nhớ Mẹ hoài
Trong ký ức, Mẹ - người con yêu nhất
Tình yêu Mẹ con mang trong lồng ngực
Giòng máu này đích thực của Mẹ yêu.
Rồi ngày mai, buổi sáng, tối hay chiều
Thắp nén hương lòng, tưởng nhớ Mẹ yêu!

Nhớ Ngài
(Nhân Đại lễ Tam Hợp)

Sinh ra Ngài ở lầu son
Vợ con trẻ đẹp tình còn kiếp xưa
Phải chăng một chút duyên thừa
Ngài xin gửi lại để Ngài đi xa
Một ngày Ngài đã nhận ra
Có sinh có tử có già có đau
Ngài đi không phải vọng cầu
Mà để Ngài chứng một câu trả lời.
Ngài vào rừng núi khắp nơi
Tìm được chân lý giúp đời bớt đau
Ô hay đã có nhiệm mầu
Giác ngộ giải thoát là câu trả lời.

Chào hạc

Ra đi để lại bên đường
Một con hạc trắng thân thương thuở nào
Hạc ơi ta vẫy tay chào
Hạc bay về núi ta vào cửa không.

Bụi mù 
Phong ba một kiếp đời trôi nổi 
Phiêu bạc xứ người chí lãng du
Quay về cố quận tìm tri kỷ
Còn dấu chân xưa giữa bụi mù...

Buông buồn
(Tặng một người bạn vừa bị mất tài sản)

Bất ngờ gặp phải chữ Buông
 
Tâm chưa thấy được nên buồn sáng nay
Nghe ra cũng thật là hay
Chữ buông bỏ được chữ buồn giữ chi!