Đóa Tâm Khai - Thôi kệ

Tác giả: Thích Tánh Tuệ


Đóa Tâm Khai

Người ơi! Mở cánh cửa lòng
Để cho trời đất mênh mông hiện vào
Mỗi bình minh đến ngọt ngào
An lành trên mỗi tế bào thân, tâm.

Ai ơi! Tỉnh thức lặng thầm
Phút giây, hơn cả nghìn năm mê mờ.
Nhìn đời ánh mắt trẻ thơ
Lòng không biên giới chạm bờ yêu thương

Hay chăng, đời đó hạt sương
Được, thua chi cũng…  vô thường cuốn trôi!
Buông đi, một lúc riêng ngồi
Ngắm vầng hồng rạng bên trời hạo nhiên
Trăm năm rộn rã ưu phiền
Biết chân hạnh phúc - bình yên tại lòng?

 Ai về gạn đục khơi trong
Sẽ nghe từ ái bên lòng nở hoa
Sẽ thương yêu cõi ta bà
Vòng tay ôm trọn hằng sa hữu tình
Vì rằng muôn vạn hàm linh
Chung cùng bản thể, giống mình khác chi!
Khi hồn mê muội vỡ đi
Nghìn năm giọt nước trở về đại dương.

Ai hay giữa chốn vô thường
Một cành sen nở miên trường thảnh thơi
Dừng chân xuôi ngược giữa đời
Lặng nghe tâm lượng - đất trời chẳng hai.

Khi đời một đóa tâm khai
Càn khôn là giấc mộng dài chẳng qua!
Ân cần chắp lại tay hoa
Ca cùng sinh tử bài ca Chân thường.

Thôi kệ

Thôi kệ, buồn chi những tiếng đời
Chỉ là âm điệu thoảng đầu môi
Nghe khen càng thích, chê càng khổ
Thế sự muôn trùng... vẫn cứ trôi.

Thôi kệ, sầu chi chuyện được thua
Tuồng đời thăng giáng lúc tôi, vua
Ai khôn mà chẳng dăm lần dại
Rồi cũng phù vân... ngọn gió đùa!

Muôn sự trên đời do Nghiệp, Duyên 
Hiểu ra, thanh thoát mọi ưu phiền
Trong mơ, ai biết đời hư ảo
Thả mồi bắt bóng tự truân chuyên.

Thôi kệ, đừng than trách thế nhân
Đừng nhìn lỗi họ để... bâng khuâng!
Nhân tình thế thái xưa nay vậy
Thánh thiện thì ai ở dưới trần?

Thôi kệ, chi rồi cũng sẽ qua
Giận, hờn, ân, oán, nặng riêng ta
Gỡ cặp kính màu cho bớt khổ
Mắt nhặm trông đời vạn đốm hoa.

Sống giữa nhân hoàn mấy chục năm
Nói năng thì dễ, khó là câm!
Đời trôi, ta nhọc vì ôm giữ
Vui, buồn, sướng, khổ tại nơi tâm.