Thư Thầy trò (62)

Tác giả: Viên Minh - Christina


Ngày 27 – 11 -2014
Kính thưa Thầy,
Hôm nay con đi bán tối nên buồn ngủ, đường về nhà xa sợ không lái xe được nên mua ly cafe uống. Không ngờ uống xong về nhà lại không ngủ được như bây giờ. Không ngủ được nên nằm suy tư và rồi con muốn kể cho Thầy nghe về những điều đó.
Con thấy con người con lạ lẫm lắm. Sống và làm vì niềm vui của người khác - hình thành điều này tự bao giờ trong đầu rồi con cũng không biết nữa, giờ thì cứ thực hiện thế thôi. Thí dụ như đi chơi, con cũng lấy niềm vui của chồng, của con, của cha, của má, của người nầy người kia làm niềm vui của mình. Xây nhà cũng thế, muốn cho chồng và con có một nơi ở tiện nghi mới mẻ. Đi làm cũng thế, muốn cho gia đình có khoản chi tiêu rộng rãi thoải mái hơn, và cho nhân viên ít đau đầu hay phải cực nhọc hơn vì new manager. Tham vọng và danh lợi không phải là “mục tiêu hay tiêu chí” của con, mà là sự vui vẻ và thoải mái của người khác thu hút con nhiều hơn. Vì có đôi lần con kiểm chứng thì con thấy sự tham muốn hay danh lợi chỉ làm con mệt mỏi hay dễ phát sinh nhàm chán lắm. Thí dụ như căn nhà đầy tiện nghi mới đến ở đây cũng đã làm con xem bình thường rồi, hoặc những lời khen tặng cũng mau trôi theo bọt nước. Chỉ có sự vui vẻ và thoải mái của người khác mới làm tăng trưởng hay thu hút được con thôi. Cũng có lúc con mệt mỏi tiêu hao năng luợng nên con mới tìm đến Thầy để đuợc Thầy ban cho sự cảm thông, khuyên lơn, dạy dỗ hay Thầy chọc con cười để con có đuợc niềm tin, sự động viên hoặc xả stress...
Dạo này con hay tìm đến Thầy nhiều vì hơn một năm nay pháp bắt con phải đuơng đầu hay học các bài học mà xem chừng ngoài “tầm tay” của con. Thoạt đầu con không thể ngờ làm sao con làm đuợc đây? Hoặc làm sao con vượt qua đây? Mua đất, xây nhà, đảm nhận trông coi shop, dọn sang nhà mới, bán nhà cũ... với một đứa ngu ngơ lười biếng thích an hưởng như con thì làm sao bắt đầu đây? Thế là nhắm mắt buông tay xuôi theo dòng pháp mà từ từ chảy ra khơi... Rồi cũng sắp xong mọi việc, nhưng duờng như sức con đã tàn, hơi con đã cạn. Một phần nào sức lực trong con duờng như đang hao mòn. Nhờ có Thầy cho con thêm sức để bước tiếp qua ngày, cộng với sự vui vẻ và thoải mái của những nguời xung quanh làm cho con thêm sức.
Hiểu đuợc điều này và lợi ích của nó nên từ đó con nhận ra rằng mỗi người đã, đang và sẽ đi trên lực thu hút của cái gọi là đúng và thích hợp với mình. Vài thí dụ về lực hút như: Thầy thì sống vì tuỳ duyên thuận pháp mà vị tha khai thị cho người khác (con có nghe 3 người gặp Thầy đều nói giống nhau, đại ý là, Thầy sinh ra không phải để tu nữa mà là để phục vụ cho đời), cô LP thì siêng năng về việc chùa chiền giáo dục, cô LT thì vui vẻ làm biên tập bài vở cho trang web, cô HT thì lo thủ quỹ và làm sao trọn vẹn công việc cho chùa, ND thì cứ lo cho gia đình được sang Úc làm ăn, chồng con thì lấy niềm vui trong trách nhiệm với con cái làm năng lực cho mình nên phải lo quán xuyến shop, anh con thì vui thú trên sự thành công vẻ vang của mình mà đánh đổi những giá trị khác v.v... Mà Thầy nè, dạo này con cảm thấy lạ là sao điều gì khởi lên hay việc gì con làm dường như đều có lý do của nó cả. Mà không phải riêng con, hình như ai cũng đều như thế, phải không thưa Thầy?  
Rồi, thế là con đã trút hết bầu tâm sự xong, nhìn lại cũng đã 3 giờ sáng rồi. Thôi con đi ngủ một tí kẻo mai sao đi làm được đây? Còn giờ này chắc Thầy cũng đã dậy đi công phu sớm rồi phải không? Con chúc Thầy một ngày mới đầy an lạc. 
Con, Christina.

Con ạ, 
Tán dương con! Đúng là nhờ trải nghiệm pháp hay bị pháp thử thách mà con tiến bộ trong nhận thức và hành vi rất nhiều rồi đó. Thầy rất hoan hỷ. Những điều thầy dạy dỗ hay chia sẻ với con đều là thực tế đời sống chứ không phải chỉ có trên bục giảng.
Vậy là về phương diện sống vì người con cũng giống thầy rồi đó. Thầy cũng vậy, sống vì người khác hơn cho riêng mình. Nếu gọi là tu thì thầy chỉ thường quan sát để thấy ra mình và cuộc sống rồi tùy duyên làm được gì cho ai thì làm thôi chứ không có gì để tu luyện cho mình cả, mỗi lần thử cố tu luyện gì đó cho riêng mình tự nhiên thầy thấy mắc cỡ. Phải chăng đó cũng là một giai đoạn tu được gọi là tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, hay đó là một bí mật gì của Pháp?
Thầy cũng có lắm lúc sai chứ không phải "không tu nữa" là luôn luôn đúng đâu, nhưng sai cũng giúp thầy thấy ra sự thật. Pháp thật kỳ diệu con nhỉ. Vậy thì cứ thế mà học bài học Pháp ban tặng để sống những ngày đầy ý nghĩa của cuộc sống, dù nhọc nhằn gian khổ đến đâu, thầy thấy niềm vui hay ý nghĩa của cuộc sống chính là ở chỗ này, đúng không con?
Nội lực sẽ không cạn kiệt nếu con luôn trọn vẹn với sự sống đang là, "cái đang là" không là gì cả mà cũng là tất cả. Khi trọn vẹn thì đó duy chỉ là sự sống, là pháp đang vận hành, ngoài ra chẳng là ai hay chẳng là gì cả, nên không vị kỷ mà cũng chẳng có gì là vị tha, nghĩa là sống vị tha mà không thấy mình vị tha thì đó mới thật là vô ngã vị tha, con nhỉ?
Chúc con một ngày mới đi làm công việc ở shop mà như không làm gì cả! Sadhu sadhu…
Thầy